Jean Perdu, chủ một hiệu sách nhỏ ở Paris mang tên Hiệu thuốc văn chương, có biệt tài lắng nghe người khác. Ông bán sách cho độc giả như kê đơn thuốc cho tâm hồn họ. Ông sống bình dị và lặng lẽ, cho đến một ngày một sự tình cờ buộc ông phải xới lên quá khứ sâu thẳm đã chôn vùi hai mươi năm trời, để rồi dấn thân vào một hành trình đầy bi thương và rồi nhận ra chân lý giản đơn đời người:
đám mây để lộ mình trong muôn vàn màu sắc, từ màu hồng đào đến màu mâm xôi đến màu đào và dưa mật. Rồi cuối cùng Jean Perdu cũng hiểu ra.
Manon đang ở đây.
Ở đây!
Tâm hồn của Manon, năng lượng của Manon, toàn bộ tinh túy của Manon lấp kín đất và gió; phải, cô ở khắp nơi, trong mọi thứ; cô tỏa sáng và hiển lộ với ông trong mọi hình thái cô khoác lên…
… vì tất cả mọi thứ đều ở trong ta. Và không thứ gì chết đi.
Jean Perdu bật cười, nhưng tim ông đau nhói đến mức ông chìm trong im lặng và dồn sự chú ý vào nội tâm, nơi tiếng cười ông nhảy múa.
Em nói đúng, Manon.
Mọi thứ vẫn còn nguyên. Thời gian như túi hạt giống mãi bất tử, vĩnh cửu, và cuộc sống sẽ không bao giờ ngừng lại.
Cái chết của những người ta yêu chỉ đơn thuần là ngưỡng cửa chặn giữa một kết thúc và một khởi đầu.
Jean hít thật sâu rồi thở ra thật chậm.
Ông sẽ mời Catherine cùng ông khám phá chặng đường kế tiếp, cuộc đời kế tiếp — những ngày mới mẻ, tươi sáng sau một đêm thật dài, thật tăm tối đã bắt đầu từ hai mươi mốt năm trước.
“Tạm biệt em, Manon Morello, tạm biệt em,“ Jean Perdu thì thào. “Rất vui được biết em.“
Mặt trời chìm xuống sau những ngọn đồi ở Vaucluse và bầu trời rực lên một màu đỏ chói lóa.
Chỉ khi những màu sắc đã nhạt đi và thế giới đã biến thành bóng tối Perdu mới dốc cạn ly rượu Manon.